Một sai lầm của bệnh viện, cuộc đời của hai đứa trẻ vĩnh viễn thay đổi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày 1 tháng 10 năm 2013, có hai đứa trẻ, một đứa có cha mẹ là người Kinh, sống ở thị xã, một đứa có mẹ là người đồng bào S’tiêng, ở tận sâu trong sóc, cùng chào đời, hai mẹ nằm cùng phòng sau sinh.
Y tá đi tắm hai đứa trẻ, rồi khi trả lại, đã trao nhầm vòng tay mẹ. Sai lầm đó đã khiến số phận bé Ngọc Yến và Lan Anh bị tráo đổi gần 4 năm, và mãi mãi thay đổi. Bé Lan Anh, con ruột của ba Vũ Đình Khiên và mẹ Nguyễn Thị Thu Trang trở thành con của chị Thị Liên; và bé Ngọc Yến, trở thành con của ba Khiên – mẹ Trang.
Khi con được tròn tuổi, anh Khiên đã thấy lạ vì thấy đứa trẻ bụ bẫm, dễ thương mình vẫn cưng nựng mỗi ngày không có nét giống ba mẹ và chị hai (bé Lan Phương, con gái đầu của anh chị – PV). Con bé có nước da bánh mật khỏe khoắn, tóc xoăn, nhìn giống người đồng bào trong sóc hơn là người Kinh.
Suy tính đủ đường, gạt bỏ những hồ nghi, vượt qua những chông chênh, anh Khiên đoán con mình có thể bị trao nhầm cho sản phụ S’tiêng nằm cùng phòng sinh với vợ thuở trước. Ông ngoại bắt đầu hành trình tìm kiếm, đi vào trong sóc vừa bán bánh, vừa dò la tung tích đứa trẻ còn lại.
Ngay khi vừa có manh mối, vô tình nhìn thấy đứa trẻ giống hệt con gái và cháu ngoại mình, theo mẹ Thị Liên ra chợ, ông ngoại đã để ý. Nhưng ngay sau đó, mẹ Liên rời sóc, đi theo chồng vào Bình Dương làm công nhân. Mãi đến tận khi bầu em bé sau gần đến ngày sinh, mẹ Liên mới đem Lan Anh về trong sóc cho bà ngoại chăm.
Ông ngoại ruột con bé lại vô tình tìm thấy, báo cả gia đình chạy vô sóc coi mặt. Khi đó, hai bé Lan Anh, Ngọc Yến 3,5 tuổi. Cả nhà chị Trang mang theo hình của bé Lan Phương vào tận nhà chị Liên so sánh, chia sẻ nghi vấn hai đứa trẻ bị trao nhầm nhà.
“Khi đó mình rối bời vô cùng, cũng sốt ruột nên gia đình vô sóc khá đông. Mẹ Liên sợ mình bắt con (bé Lan Anh – PV), sợ bị hiểu lầm, lúc đó cũng đang mang bầu to, cảm xúc hỗn loạn nên rất gay gắt, không cho ai tiếp xúc hay quay phim, chụp hình bé Lan Anh. Mất nhiều lần đi lại thuyết phục, giải thích, nhờ cả chính quyền và bệnh viện can thiệp, hai gia đình mới thống nhất xét nghiệm ADN. Kết quả là hai đứa bé thực sự bị trao nhầm, sau đó mới có lễ trao nhận lại con”, chị Trang nhớ lại.
Kết quả đã rõ, nhưng cả hai gia đình đều rối bời, không sẵn sàng trao lại đứa trẻ mình cho bú mớm, yêu thương, ngắm nhìn con lớn lên trong gần 4 năm cho người khác nuôi. Chị Trang tâm sự, ngày để con gái Ngọc Yến trở về sóc, chị lo lắm, không biết người ta sống thế nào, người ta có thương con mình không, có chăm nó được như mình chăm không. Rồi nghĩ lại, chị lại tự nhủ, đưa bé Lan Anh về thị xã với mình, chắc mẹ Liên cũng nghĩ y như vậy, trả con cho chị chắc cũng lo lắng bé sẽ làm quen với cuộc sống mới thế nào.
Đêm đầu tiên hai đứa trẻ về đúng gia đình ba mẹ ruột, cả hai đều quấy khóc, hoảng loạn vì lạ chỗ. Bé Lan Anh, quen ở trong sóc yên tĩnh với mẹ Liên, chỉ gào khóc mà không chịu ăn uống gì, chỉ ngủ khi đã mệt lả; còn Ngọc Yến cứ ra đứng ngoài hiên nhà trong sóc, ôm cây cột mà dòm ra vườn cây tối om, khăng khăng: “Con chờ ba Khiên vô đón”.
Hai gia đình để con ở với mẹ ruột một vài tuần cho quen dần, rồi cho tụi nhỏ gặp nhau, gặp mẹ nuôi. Mỗi lần hai đứa trẻ gặp nhau, nước mắt của người lớn và trẻ nhỏ đều tuôn ướt đầm áo.
Cuộc sống mới của hai đứa trẻ bị trao nhầm: Được nuôi như chị em sinh đôi
Anh Khiên, chị Trang xót hai con bị tách khỏi môi trường sống quen thuộc, thương Ngọc Yến nhưng cũng không thể để Lan Anh trở về với mẹ Liên, tìm mọi cách thuyết phục để được nuôi cả hai bé. Chị Liên không đồng ý.
Cho đến ngày hai gia đình gặp lại con sau vài tuần tráo đổi, bé Ngọc Yến van vỉ: “Ba mẹ dẫn con đi đâu con cũng chịu hết trơn. Con nhớ mẹ, con nhớ chị hai. Mẹ Trang ơi, con ở với mẹ, con không ở với mẹ Liên nữa đâu”. Con bé thơm lấy thơm để lên mặt ba Khiên, ôm ghì lấy cổ, không ai tách nổi.
Còn Lan Anh, dù ngày ngày chơi đùa cùng chị hai nhưng lúc nào cũng buồn rười rượi. Vừa nhìn thấy mẹ Liên, con bé nhào bổ ra, cũng gào khóc giãy giụa, chạy ra ôm chân mẹ, đòi về trong sóc.
Cuối tháng 7/2016, anh Khiên, chị Trang đã làm giấy tờ nhận Ngọc Yến làm con nuôi, đón cả hai bé về ở chung tại thị xã, cuối tuần lại gửi hai bé về ở với gia đình chị Liên.
Tháng 10/2016, mẹ Liên đón cả hai bé về ở sóc. Mẹ Trang xót lắm, nhưng không nỡ tách hai đứa ra, đành tạm xa các con một thời gian đâu đó cả mấy tuần. Rồi chị lại năn nỉ, tỉ tê, xin đón hai con về thị xã để lo ăn học đàng hoàng.
Đến giờ, hai nhóc đã lên lớp 5, trở thành cặp sinh đôi dù không cùng huyết thống. Ngọc Yến phổng phao, cao to hơn hẳn Lan Anh. Lan Anh vẫn trầm tính, ít nói còn Ngọc Yến lí lắc, tươi vui.
Chị Trang nhớ lại, thời điểm quyết định nuôi cả hai bé, gia đình, hàng xóm cũng có ý phản đối, gợi ý chị hãy tập trung bù đắp tình cảm cho bé Lan Anh, nuôi cho con lớn. (Lúc đó, Lan Anh bị suy dinh dưỡng độ 2). Nhưng chị gạt đi.
“Mọi người cứ nói con ai trả về cho người đó tự nuôi, mình nuôi con người ta, nhỡ sau này trục trặc mình không gánh được. Nhưng mình không nghĩ đến những việc đó đâu, vì nó (Ngọc Yến) là con mình chứ đâu phải mình nuôi giùm ai!
Ngọc Yến học giỏi lắm, để con vô sóc học trường khác, mình không yên tâm. Mà hai đứa từ đó giờ đi đâu cũng đi cùng nhau chứ chứ không tách ra, tụi nó buồn”, chị kể.
Nhận nuôi thêm con, anh Khiên tất bật với công việc mưu sinh. Ngoài chạy xe ba gác, anh còn nhận sửa điện, sửa nước, hàn sắt, chạy xe ôm, cưa cây, làm vườn cho người ta, làm việc suốt có khi còn không đủ thời gian ngủ. Thu nhập có khi thiếu, cũng phải đi mượn nợ, nhưng nghĩ cảnh gia đình chị Liên còn không bằng mình, anh chị lại cố.
“Ba Khiên dù có khó khăn cỡ nào cũng không muốn cho hai đứa vô đó, trừ khi mẹ Liên bắt buộc cho vô thôi. Còn không có khó cỡ nào anh cũng cố lo cho con, không bỏ con được. Hồi đó ba nó cưng nó (Ngọc Yến) lắm, giờ cũng cưng y vậy”, chị Trang kể về chồng, mắt sáng lên lấp lánh.
Hai đứa trẻ khác cha khác mẹ, gần 7 năm nay sống hòa hợp dưới một mái nhà, san sẻ tình yêu của ba mẹ như thế. Rất tự nhiên, chúng có cả hai gia đình, hai nơi chốn để đi về, và được thương mến gấp đôi.
Chị Trang chưa từng nghĩ phải dành tình yêu cho đứa nào nhiều hơn hay ít hơn, luôn cố không để đứa nào thiệt thòi. Còn chị Liên, vẫn nỗ lực vun đắp tình cảm với con gái Ngọc Yến, và cưng nựng Lan Anh hệt như những ngày chị ấp ủ trong lòng, cho con bú mớm. Em bé của mẹ Liên sinh ra cũng trở thành em chung của đám trẻ…
Cuộc trao nhầm con định mệnh vào 10 năm trước, may mắn thay, đã không khiến hai đứa trẻ mãi lạc mất ba mẹ ruột nhờ hành trình đầy kiên định và nỗ lực của anh Khiên, chị Trang. Anh chị thấy mình “lời” hơn chị Liên một chút, vì ngoài hai đứa con gái ruột, anh chị còn có thêm con gái Ngọc Yến sống cùng mình.
Theo Thiên Yết (Phụ Nữ Số)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});