Kết hôn, tôi hòa hợp được với chồng, hai chúng tôi đồng cảm về mọi thứ với nhau. Nhưng với mẹ chồng thì không, bà luôn có ác cảm với con dâu nên mọi chuyện đều khó. Tôi đã tìm đủ mọi cách để được mẹ chồng ghi nhận, yêu thương, nhưng mọi thứ đều thất bại. Sống cảnh vừa vất vả kiếm tiền, vừa phải chịu đựng mẹ chồng làm tôi mệt mỏi.
Hầu như không có ngày nào là tôi không bị mẹ chồng quát mắng, giận dỗi. Nhất là lúc chỉ có hai mẹ con ở nhà, bà tìm cách để bắt tôi phải làm nhiều việc, bóng gió mắng nhiếc không thương tiếc. Mẹ chồng tôi sợ rằng nếu chồng tôi có ở nhà sẽ bênh vợ, làm cùng vợ. Điều này càng khiến bà khó chịu hơn. Vậy nên, có đông người thì mẹ chồng nhẹ nhàng, khác xa với lúc chỉ có tôi và bà.
Tôi bị chèn ép mà không bày tỏ cùng ai, âm thầm chịu đựng vì ai cũng khen tôi số sướng, có mẹ chồng nhẹ nhàng, tâm lý. Tôi có nói thì cũng chẳng ai tin tôi, họ cho rằng: “Làm gì có chuyện đó. Lúc nào cũng thấy mẹ chồng vui vẻ, nhẹ nhàng với con dâu. Còn đòi hỏi làm gì nữa, giờ mẹ chồng như thế là của hiếm đấy“.
Cung phụng mẹ chồng, không thiếu thứ gì là không mua, tôi làm đủ mọi việc mà vẫn cứ bị chèn ép đến nản lòng. Tôi cũng không muốn ở nhà chồng, mong một ngày được ra ở riêng. Rồi điều gì đến cũng phải đến, mẹ chồng chỉ không vừa lòng tôi nấu ăn mà thẳng thừng quát tháo, chửi bới con dâu. Tôi cự cãi lại liền bị bà đuổi ra khỏi nhà, chồng tôi cũng không ngăn nổi mẹ, đành cùng vợ thu dọn đồ đạc để dời đi.
Tôi muối mặt rời nhà chồng trong sự chê cười của nhiều người xung quanh. Ra ngoài thuê nhà ở riêng, tôi cũng trăn trở nhiều lắm. Tôi không chọn cách tìm về xin lỗi mẹ chồng để mong quay lại, tôi muốn biến đó thành động lực để tôi được ra ngoài ở riêng, sống cuộc sống tự do. Cũng rất may, công việc của tôi thuận lợi, tôi mở rộng làm ăn và ngày càng phát triển. Sau 3 năm, tôi đã mua được nhà riêng khang trang, đầy đủ tiện nghi.
Mới đầu mẹ chồng còn chê bai, khinh miệt con dâu phải đi ở trọ. Giờ đây bà mới thực sự phải hối hận khi không có con dâu sống cùng. Không có tôi, nhà cửa bừa bộn, hàng tháng mẹ chồng vất vả lo tiền ăn, duy trì gia đình. Mẹ chồng đau đầu vì tiền đã đành, còn hàng ngày rầu rĩ vì con trai và con gái sống cùng nhà lười nhác, không chịu làm ăn. Trong khi tôi có cuộc sống sung túc. Thỉnh thoảng, tôi thấy chồng mang tiền biếu mẹ, tôi biết nhưng không hề ngăn cản vì tôi nghĩ đó là trách nhiệm của vợ chồng tôi.
Cuối tuần vừa rồi, chồng tôi đón mẹ tới chơi. Mẹ chồng tôi vui lắm, xúc động đề nghị: “Mẹ biết là đã từng quá khắt khe với con. Bây giờ mẹ chỉ mong hai vợ chồng con quay về ở cùng với mẹ. Mẹ hứa sẽ không quá để ý con như trước nữa. Vợ chồng con muốn làm gì cũng được, mẹ không tham gia. Chỉ cần các con về là mẹ vui rồi“.
Thấy mẹ chồng khẩn cầu vợ chồng tôi như vậy, tôi thấy rất thương bà. Tôi vừa trả nợ cho mẹ chồng 100 triệu đồng bà vay của người khác để lo cho hai con ăn học, chi tiêu trong thời gian suốt 3 năm qua. Chắc mẹ chồng tôi cảm động trước con dâu về việc này và thấy vợ chồng tôi làm ăn tốt, muốn vợ chồng tôi về để bà đỡ phải vất vả như trước. Chồng tôi rất muốn ở cùng mẹ, tôi cũng đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ.
Nếu như vợ chồng tôi về ở cùng mẹ chồng, tôi bỏ được mối oan ức bị mẹ chồng đuổi đi. Nhưng tôi vẫn còn lo sợ, nếu bị mẹ chồng, các em chồng chèn ép thì rất mệt mỏi. Tôi đang băn khoăn, chưa biết phải làm thế nào. Tôi có nên nghe theo lời mẹ chồng không?
Hoatim@…