01
googletag.cmd.push(function() { googletag.display(“div-gpt-ad-1695800950411-0”); });
Cầm cốc cafe trên tay, Thu nhâm nhi chậm rãi thưởng thức sự dịu dàng của mùa thu – đẹp như cái tên cô vậy. Bỗng dưng cô dừng lại dán mắt vào 1 đoạn nội dung được chia sẻ trên facebook.
“Năm 1999, ca sĩ Trần Thăng đã bán vé concert của mình trước hẳn một năm và chỉ dành cho các cặp đôi, một người mua có thể nhận được hai chỗ ngồi. Tuy nhiên, loại vé tình nhân này được chia thành phiếu nam và phiếu nữ. Cả hai bên đều giữ phiếu của riêng mình.
Sau một năm, hai phiếu đó kết hợp mới có hiệu lực. Tên của đại nhạc hội này là ‘Năm sau anh còn yêu em không?’ một câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng sắc bén.
Một năm sau, nhạc hội bắt đầu, ghế mà Trần Thăng dành cho các cặp tình nhân quả nhiên còn trống rất nhiều. Đối diện với từng hàng ghế trống, khuôn mặt anh ấy hiện rõ vẻ áy náy lạ kỳ, bài cuối cùng anh hát là ‘Để lại nỗi đau cho chính mình”.
Thiết nghĩ, 1 năm còn chẳng vượt qua nổi thì sao được cả 1 đời. Thu khẽ mỉm cười, cô nhớ lại 10 năm về trước, vợ chồng cô cũng từng có lời hứa hẹn như thế. Trần Thăng bán vé trước hẳn 10 năm thì vợ chồng cô cũng “thắng game” này. Nhưng mọi thứ nó lạ lắm, vì cái cô giữ được chỉ là 1 lời hứa.
02
Vợ chồng Thu cưới nhau đến nay cũng hơn 15 năm, đủ mọi sóng gió đều trải qua hết, cũng từng có giai đoạn muốn ly hôn.
Cách đây 10 năm là thời kì khủng hoảng hôn nhân nhất với Thu. Vợ chồng cô lục đục sau khi anh về mở công ty riêng nhưng liên tục làm ăn thua lỗ. Thu còn phát hiện ra chồng “bóc bánh trả tiền”. Anh giải thích chỉ là quá chén của 1 lần đi tiếp khách. Cô cũng tạm tin vì người ta biết nhận lỗi, biết sửa sai thì có thể được tha thứ.
Sau đó đúng là chồng Thu không phản bội cô thêm lần nào nữa thật, nhưng 2 người lại có vết nứt lớn không thể hàn gắn. Anh thường xuyên lao vào công việc, cáu gắt vô cớ, tâm trạng thất thường theo doanh thu của từng dự án. Cô uể oải mệt nhoài vì 1 mình cáng đáng cả gia đình, thậm chí Tết anh cũng không có thời gian làm bất cứ việc nhà nào hay lo công việc nội ngoại 2 bên.
Kỉ niệm 5 năm ngày cưới, Thu có đề nghị chồng chơi 1 trò cá cược. Cô kể cho anh nghe câu chuyện trên và nói: “Không ai bán vé concert thì mình tự tổ chức đi. Nếu 10 năm nữa chúng ta vẫn là vợ chồng thì sẽ tổ chức 1 bữa tiệc lớn nhé, mời bố mẹ 2 bên, bạn bè em nữa để họ chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc ấy”.
Nhưng anh mãi mãi không hiểu, khi đề nghị thử thách này thì có nghĩa Thu đang mất niềm tin vào hôn nhân.
Chồng cô đồng ý, anh cười nhạt: “Em chỉ giỏi vẽ chuyện, xem phim ngôn tình cho lắm vào”.
Thu trêu chồng: “Quan trọng là 10 năm nữa anh có còn yêu em không?”.
Anh không đáp, anh chỉ coi câu nói của vợ là trò đùa vô bổ nên gật đầu cho qua chuyện. Ai khi kết hôn mà chả xác định ở với nhau cả đời, lại còn cái kiểu tự đặt ra thời hạn bao năm.
Ấy vậy mà thoắt cái đã 10 năm trôi qua, anh đã quên câu chuyện hôm ấy còn Thu vẫn nhớ.
03
Tiệc tàn, người tan, nỗi buồn ở lại. Thu bất giác hỏi chồng: “Anh còn yêu em không?”. Anh lảng tránh câu hỏi của cô: “Em say rồi”. Và mọi thứ bung bét như cảnh tàn của 1 bữa tiệc, uất ức trong cô trào ra. Chỉ cách đó nửa tiếng đồng hồ họ còn cười nói nhận lời chúc phúc của gia đình bạn bè trong lễ kỉ niệm 15 năm ngày cưới.
“10 năm qua anh có biết em phải chịu đựng anh như nào không? Anh đi sớm về muộn. Em đẻ anh cũng không có thời gian. 2 đứa con 1 mình em chăm sóc anh cũng chẳng ngó ngàng. Tiền lúc anh đưa nhiều lúc anh chẳng đưa. Anh không nhớ con mình 2 đứa học lớp mấy. Anh không biết lọ gia vị nằm ở đâu trong bếp. Anh cũng chưa 1 lần hỏi em cảm thấy thế nào suốt những năm qua. Anh có vị trí gì trong ngôi nhà này? Anh bận đến mức nào, hay anh chỉ biết sống cho riêng anh, lấy lý do công việc lấp liếm cho sự ích kỉ?”, Thu gào thét.
Anh vẫn bình tĩnh đến lạ: “Anh bắt em chịu sao? Không chịu được thì ly hôn đi, còn bày ra cái trò tiệc tùng giả tạo này làm gì?”.
Thu khụy xuống, đúng là tại cô hết. Tại cô kì vọng, tại cô ôm đồm, tại cô cho chồng quyền làm tổn thương mình, cũng tại cô quyết định “sinh mạng” cho cuộc hôn nhân “lắm bệnh nhiều tật” này. Giá ngày ấy, ngày của 10 năm về trước cô không cố chấp đi tìm câu trả lời, cô chịu nhìn thẳng vào sự thật, sự mục nát của hôn nhân thì đứa con thứ 2 không ra đời, nó cũng không phải đau đáu chờ bố về mỗi ngày.
Nếu tình yêu là hành trình cảm xúc thì hôn nhân là hành trình cuộc đời. Trên con đường đã chọn sẽ có lúc bạn mệt mỏi, chán nản thậm chí kiệt sức nhưng đừng cố chấp bước tiếp nếu đằng trước không có tương lai. Thà quay lại vạch xuất phát còn hơn lao đi như con thiêu thân.
Lấy chồng để có 1 ngôi nhà bình yên nhưng chính anh ta lại mang bão bên ngoài về thì cố gắng để làm gì? Đừng nặng nề việc vợ chồng bên nhau bao nhiêu năm, mà hơn hết, thời gian bên nhau có thực sự hạnh phúc hay không.
Theo VV (Phụ Nữ Số)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});